“chinh phục” đỉnh fansipan – VŨ CÔNG HIỂN

Đỉnh Fansipan (Phan-Xi-Păng) cao nhất Đông Dương (3143m)

Đã leo 140 bậc thang ở cột cờ Lũng Cú (Hà Giang) để đến cực bắc VN, sát biên giới nước Tàu. Đã đi ca-nô từ Năm Căn đến cực nam VN (mũi Cà Mau). Cũng đã chụp ảnh bình minh ở cực đông bờ biển VN. Còn cực tây VN, biên giới của ba nước Việt, Lào, Tàu thì kể như không hy vọng vì đường xá xa xôi và xuyên rừng trắc trở.

Nay muốn lên đỉnh Fansipan cao nhất Đông Dương (3143m), cho tạm đủ những địa  đầu của đất nước.

Không đủ tự tin để theo đám thanh niên leo núi đường bộ mất hai ba ngày đêm, tôi nhờ cáp treo giúp vượt chin tầng mây, qua  được một đoạn cáp dài 6292m (dài nhất thế giới) tới độ cao khoảng 3000m, chỉ còn 143m nữa thôi! Không biết 143m là bao nhiêu bậc thang nhưng nghĩ nếu lần này mà không leo lên được thì sẽ chẳng còn cơ hội.  

Quan sát những người đồng hành tôi thấy họ thuộc đủ mọi lứa tuổi, từ teen cho đến U60. Tất cả đều thở phì phò và lấp xấp mồ hôi dù trời khá lạnh.

Lên được chừng 100 bậc thì tôi gặp một ông cụ chống gậy với bà vợ và cô con gái lớn dìu hai bên.  Vừa leo cụ vừa lầm bầm. Tôi tò mò hỏi, cụ năm nay bao nhiêu? Ngoài bảy mươi rồi bác ạ, tuổi Dậu. Tôi hỏi, Ất Dậu phải không? Vậy thì cụ cùng tuổi với tôi, năm đói. Bà vợ nghe vậy quay sang ông chồng. Đấy, ông thấy không? Người  ta cũng bằng tuổi ông mà leo phom phom như thế… Tôi  mỉm cười, bà ấy không biết tôi cũng mệt lắm rồi, bước chân cũng nặng dần… Một lúc sau phải cởi bớt áo khoác cho đỡ nóng.

 Nhìn ngược lên không thấy đỉnh đâu, chỉ thấy cầu thang và du khách mờ mờ trong mây. Hỏi thăm mấy thanh niên đang đi xuống còn bao nhiêu bậc nữa thì tới nơi? Sắp tới rồi bác ạ, chỉ còn chừng 500 bậc nữa thôi. Nghe  con số 500 mà ớn lạnh và chỉ mong họ đếm sai, nhưng làm sao bỏ cuộc nửa chừng được. Thế là đành hít sâu, thở đều cho đủ  oxy vì không khí loãng dần và bước từng bước cho hết bậc thang thứ 630 để có tấm ảnh chụp đứng trên đỉnh Fansipan với hai tay giơ cao hình chữ V như mục đích ban đầu. Mây vẫn là đà bay xung quanh… VCH

TÁC GIẢ VŨ CÔNG HIỂN (ÁO VÀNG, ĐEO KÍNH MÁT) BÌA PHẢI

Authors

  • ct_admin
  • Vũ Công Hiển vốn là một nhà giáo từ những năm trước 75 ở Saigon. Sang Hoa Kỳ, anh tiếp tục dạy Sử Hoa Kỳ, Toán và Điện Toán (Computer Science). Thú tiêu khiển của anh là nhiếp ảnh. Anh chụp đủ mọi thể loại, từ phong cảnh, sinh hoạt đời thường, đến chân dung.

    View all posts