NƯỚC MỸ, NHỮNG MẢNH GHÉP RỜI 2020 – VÕ PHÚ

VÕ PHÚ: ...tôi ngồi xếp lại những mảnh ghép của cuộc đời, kỷ niệm buồn vui, về những ngày tháng "chân ướt chân ráo" đến đất nước này ngõ hầu chia sẻ cùng gia đình, người thân, và bạn đọc một vài câu chuyện nho nhỏ về đất nước và con người ở nơi đây, Nước Mỹ! ...


Nhấn vào ảnh nhỏ trên để xem toàn bộ bài viết theo dạng lật trang.
Nhấn vào
ĐÂY để xem bài viết từng trang từ trên xuống.

Hai mươi lăm năm trước, tôi, một cậu bé mười lăm tuổi cùng mẹ và bốn anh em trai rời bỏ quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn, để đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, nước Mỹ. Lúc ấy, tôi nghĩ mình đã là người lớn và có thể đi làm để giúp đỡ gia đình như các anh. Tôi không hề biết rằng ở đất nước này những trẻ em dưới 18 tuổi đều bắt buộc phải đến trường để đi học. Học, đối với tôi là một cực hình vì nỗi ám ảnh còn đọng lại trong những tháng ngày trên quê hương.
Bây giờ, hai mươi lăm năm sau, tôi ngồi xếp lại những mảnh ghép của cuộc đời, kỷ niệm buồn vui, về những ngày tháng “chân ướt chân ráo” đến đất nước này ngõ hầu chia sẻ cùng gia đình, người thân, và bạn đọc một vài câu chuyện nho nhỏ về đất nước và con người ở nơi đây, Nước Mỹ!
Xin trân trọng gởi đến gia đình, người thân, và quý bạn đọc xa gần những “mảnh ghép rời” trong hai mươi lăm năm chúng tôi sống ở Mỹ.

VÕ PHÚ